Tuesday, October 11, 2011

Blogger Huỳnh Công Thuận bị hành hung.


Blogger Huỳnh Công Thuận kể chuyện bị tấn công

DCVOnline - phỏng vấn


DCVOnline:


Hôm 08/09/2011 vừa qua, một vụ tấn công gây thương tích cho anh Huỳnh Công Thuận, một blogger “lề trái” được nhiều người biết đến, đã xảy ra tại bến Chương Dương, Sài Gòn.


Sớm trở thành “dân oan” tại tỉnh Vĩnh Long từ những năm 1979, anh Huỳnh Công Thuận đã bền bỉ đi tìm công lý trong suốt hơn 30 năm cho đến hôm nay.


Năm 2005 anh Thuận đã tìm đến với môi trường blog để truyền tải thông tin một cách hữu hiệu hơn. Trong môi trường này, anh đã quen biết và bắt tay với nhiều anh chị em “lề trái” cùng nhau tham gia những hoạt động yêu nước tại Sài Gòn.


Từ đó, Huỳnh Công Thuận thường xuyên bị xách nhiễu trong công ăn việc làm, nhất là vào những ngày mà nhà cầm quyền xem là có “các sự kiện quan trọng”.


Anh Huỳnh Công Thuận, sinh năm 1952, hiện đang sinh sống tại Sài Gòn.




DCVOnlineXin chào anh, tình hình sức khỏe hiện nay của anh ra sao?


Huỳnh Công Thuận: Cảm ơn bạn, sức khỏe không bình thường nhưng cũng tạm được.


DCVOnlineCụ thể là thế nào, anh vẫn phải dùng thuốc và tiếp tục dưới sự theo dõi của bác sĩ chứ?


Huỳnh Công Thuận: Sau khi bị đánh, tôi mất nhiều máu phải vào cấp cứu tại bệnh viện 5 ngày, truyền dịch 5 chai cộng với thuốc uống và thuốc chích ngày 2 lần, ngày thứ 6 tôi xin xuất viện về, được bác sĩ cho toa mua 5 ngày thuốc về uống, mỗi ngày ra trạm y tế phường thay băng và giấy ra viện hẹn 5 ngày sau trở lại tái khám.


Hôm nay thứ bảy tôi vừa uống hết 5 ngày thuốc, mai là Chủ nhật, tôi có hẹn tái khám nhưng nhưng không biết có bác sĩ khám không nữa.


DCVOnlineAnh bị hành hung vào lúc nào và sự việc diễn tiến ra sao?


Huỳnh Công Thuận: Vào khoảng 9g30 sáng hôm 08/09/2011, trong khi tôi ngồi chờ rút tiền tại một quán café ngay trước ngân hàng Vietcombank Tp.HCM (bến Chương Dương, Quận 1) thì có người đến gây sự, vợ chồng chủ quán can ngăn (gọi tên anh ta là Tâm). Lúc đó chỉ có một mình tôi là khách, sau khi anh ta bỏ đi bà chủ quán nói với tôi anh ta là “Tâm công an”.


Tưởng mọi việc không có gì nhưng xui là vì chờ rút tiền lâu, khoảng 30 phút sau anh ta dẫn theo 2 tên côn đồ đến, trong khi anh ta chỉ vào mặt tôi nói chưa hết câu thì một tên dùng chai đập đầu tôi máu tuôn xối xả từ đầu xuống mặt, ướt cả áo quần, bàn ghế.




Chờ công an "giới thiệu"mới được cấp giấy chứng thương?
Nguồn ảnh: Facebook

Cả bọn bỏ đi trong khi bà chủ quán vừa lấy nước rửa bàn ghế dính đầy máu miệng thì la lên “tôi không thấy gì hết nghe”. Có người gọi taxi chở đi cấp cứu nhưng thấy tôi đầy máu, họ sợ dơ xe không chịu chở, cũng không xe ôm nào chịu chở. May mắn có một người tốt bụng chạy loại xe xịn (SH hay BCX gì không nhớ rõ) ghé sát vào bảo tôi lên xe chạy một mạch đến cửa trung tâm cấp cứu và bảo vệ tại đấy dìu tôi vào. Tôi chỉ kịp nói cám ơn là người đó bỏ đi ngay với chiếc xe dính đầy máu. Lúc bảo vệ dìu vào đến nơi thì mặt tay chân tôi đầy máu …


Sau khi may mấy chục mũi từ đầu, trán đến tay và chụp hình cắt lớp bác sĩ nói rất may mắn đến cấp cứu kịp lúc nhưng mất máu quá nhiều.


DCVOnlineSau đấy anh có yêu cầu bệnh viện cấp giấy chứng thương không?


Huỳnh Công Thuận: Ngay sau khi may vá xong bác sĩ cho biết trường hợp này cần phải đưa ra pháp luật nên lập hồ sơ bệnh án rất kỹ, nhưng theo đúng thủ tục phải có giấy giới thiệu của công an thì bệnh viện mới cấp giấy chứng thương. Tôi gọi tổng đài hỏi khu vực ngân hàng Vietcombank thuộc phường nào thì được cho biết thuộc phường Nguyễn Thái Bình, quận 1.


Tôi liền xin số điện thoại gọi đến công an phường Nguyễn Thái Bình thì được trả lời là phải đích thân đến trình báo chứ không nhận qua điện thoại.


Sáng hôm sau khi bác sĩ khám tôi xin phép đến công an thì bác sĩ bảo phải theo dõi và tình trạng sức khỏe không bảo đảm nên dứt khoát không cho rời bệnh viện. Lúc 7g50 tôi gọi đến công an phường Nguyễn Thái Bình một lần nữa. Sau đó vào khoảng 9g có người đến nhưng chỉ hỏi và hứa miệng là sẽ giải quyết đến nơi đến chốn và điều tra “Tâm công an” là ai.


Ngày 13/09 tôi ra viện, sau đấy tôi đến trụ sở công an và được cấp giấy giới thiệu đến bệnh viện xin giấy chứng thương. Bệnh viện hẹn thứ ba, sau khi lấy giấy chứng thương tôi phải nộp cho công an.


DCVOnlineNgười mà sau này anh biết có tên là “Tâm công an” đấy đến nói với anh những gì và anh đã phản ứng ra sao?


Huỳnh Công Thuận: Thật ra việc lời qua tiếng lại này một việc hoàn toàn không liên quan đến tôi, nói chính xác tôi là người thứ 4, còn người được bà chủ quán cafe gọi là “Tâm công an” đó là người thứ 3, nghĩa là một việc xảy ra giữa 2 người khác là tài xế 2 xe ôtô. Ông Tâm này nhảy vào cự cãi đe dọa một bên, nhưng vì tôi ngồi đó từ đầu tôi thấy mọi việc nên can gián giãi bày cho ông Tâm đó biết người mà ông cự cãi đó họ đúng chứ không phải sai.


DCVOnlineTừ sự việc như anh vừa kể dẫn đến chuyện anh trở thành đối tượng bị hành hung, anh thấy việc này có gì “kỳ lạ” không?


Huỳnh Công Thuận: Mới đầu tôi không thấy lạ nhưng sau đó lại xảy ra nhiều hiện tượng lạ. Cụ thể là mới đầu tôi nghĩ đây là một việc thường xảy ra nhưng khi tôi gọi báo đến công an ngày đầu rồi ngày sau lần thứ 2, đến khi có người (công an) đến hỏi vào 9g sáng thứ sáu 9/9/2011 rồi bỏ đi biệt từ thứ bảy, chủ nhật cho đến sáng thứ hai tôi phải làm đơn tố cáo đề nghị khởi tố (theo đúng pháp luật) gởi đi 3 nơi công an phường NguyễnThái Bình, công an quận 1 và viện kiểm sát nhân dân quận 1.


DCVOnlineAnh đã có đủ thông tin về nhân thân của người tên là “Tâm công an” để tố cáo chưa?


Huỳnh Công Thuận: Tôi là người lạ nên không biết gì về người này, cái tên “Tâm công an” là do bà chủ quán nói với tôi.


Thực ra, sau khi ra viện qua 2 lần làm việc với công an phường NguyễnThái Bình tôi vô tình có được một ít thông tin nhưng chưa công bố được. Hãy xem đây là cuộc đánh cờ, mỗi bên đi một nước, bên này đi xong đến bên kia.


DCVOnlineTheo phán đoán của anh thì lý do dẫn đến việc hành hung gây thương tích cho anh là gì?


Huỳnh Công Thuận: Câu này đã có nhiều người hỏi và như tôi đã nói ngay từ đầu mình không thể phán đoán rồi kết luận một cách chủ quan hàm hồ. Việc kết luận do công an điều tra đưa ra, nhưng theo tôi có thể là một trong những lý do sau:


1. Cái người có tên là “Tâm công an” đó vì tự ái khi tôi chỉ ra cái sai của anh ta nên ra oai dạy tôi. (tôi mong là lý do này)
2. Cũng có thể nằm trong âm mưu cướp vì khu bến chương dương đó toàn là ngân hàng.
3. Và cũng có thể là do một thế lực nào đó đứng phía sau giựt dây.


Tôi cũng có nói rõ với công an những nhận xét này.


DCVOnlineHai khả năng đầu thì mang tính chất rõ ràng, tuy nhiên lý do cuối cùng dường như có nhiều chuyện khuất tất ở phía sau?


Huỳnh Công Thuận: Vì bản thân tôi nhiều năm qua phải chịu đựng nhiều việc khuất tất, có khuất tất thêm nữa cũng bình thường và cũng vì vậy nên tôi chưa công bố những điều mình biết hết được. Dục tốc bất đạt, như tôi đã nói, mỗi bên đi một nước cờ, giờ chưa đến phiên tôi nếu tôi đưa ra lời nói hay hành động gì làm lộ nước cờ sớm sẽ có hại hơn nhiều.


DCVOnlineTừ hôm bị hành hung đến nay đã có những nhân vật “đặc biệt” nào quan tâm đến anh chưa?


Huỳnh Công Thuận: Tôi chưa thấy và tôi đang chờ xem những nhân vật “đặc biệt” có xuất hiện không và họ sẽ làm gì, cũng nhờ tôi giữ bình tĩnh không hấp tấp nóng vội nên biết được một số thông tin.


Có thể họ quan tâm theo dõi nhưng tôi chưa phát hiện được, chỉ nghi ngờ thôi nên không thể khẳng định.


DCVOnlineVụ tấn công gây thương tích lần này có làm cho anh phải nghĩ lại về việc đấu tranh mà anh đã chọn không? (Không biết chữ “đấu tranh” được sử dụng ở đây có vấn đề gì không nhỉ?) 


Huỳnh Công Thuận: Dùng chữ “đấu tranh” đối với tôi là chính xác, riêng việc tôi được quan tâm theo dõi là việc bình thường, không bị theo dõi mới lạ.




“Quyết tâm phải đi đến tận cùng sự thật."
Nguồn ảnh: Blogger Huỳnh Công Thuận

Nói về việc “nghĩ lại” đối với tôi hình như không có, vì slogan của tôi là “Quyết tâm phải đi đến tận cùng sự thật”, cũng như avatar của tôi ghi rõ “Huỳnh Công Thuận thề không khuất phục”. Tôi quan niệm rằng “con người sống không có lý tường thì lấy gì phân biệt với cây cỏ.”


DCVOnlineNhưng đã bị tấn công một lần như thế rồi, anh có nghĩ rằng anh sẽ có những kinh nghiệm thiết thực để tự bảo vệ mình tốt hơn trong tương lai không?


Huỳnh Công Thuận: Theo tôi, nếu nói tự bảo vệ mình thì một người dân như tôi chỉ biết tin vào lẽ phải, tin vào công lý, tôi luôn nghĩ rằng rồi ra cái lẽ phải phải thắng cái áp bức bất công. Còn như cá nhân không thắng được thì cũng là một bước hay một viên gạch cho người khác tiếp bước. Chứ kiểu tham lam quá: vừa muốn những điều tốt đẹp hơn, tự do hơn, dân chủ hơn lại vừa muốn yên lành, an toàn theo kiểu nằm ngửa há mồm chờ sung rụng thì không thể. Freedom is not free!


DCVOnlineNghe rất thú vị, vậy anh bước chân vào “đường cách mạng” từ khi nào?


Huỳnh Công Thuận: Nếu tính từ sau 1975 thì nói chính xác là 1979, còn tính từ khi mới ra đời thì chính xác hơn là 1970.


DCVOnlineNhững “câu chuyện” nào đã dẫn dắt anh vào con đường đấu tranh này?


Huỳnh Công Thuận“Số mệnh đã chọn tôi”


"Đây không phài là con đường mà tôi đã chọn mà là số mệnh đã chọn tôi và tôi không thể thoát khỏi số phận đó, và cũng đáng thẹn nếu chúng ta chỉ giữ những ký ức đau buồn cho riêng mình. phải để cho thế hệ trẻ và thế giới biết về Việt Nam dưới nhận thức của chúng ta. đơn giản là: Kể lại, ghi lại những gì mà chúng ta dã thấy, đã trải qua cho các thế hệ sau biết sự thật xã hội hôm nay của cha ông họ. Cung cấp cho thế hệ sau và thế giới một cái nhìn trung thực về đất nước Việt Nam. Ghi lại để nhắc nhở con cháu rằng cha ông của chúng đã phải chiến đấu để cho con cháu chúng ta sẽ không bao giờ chịu những áp bức bất công, Và những người Việt Nam đã ra sức phục hồi lại cuộc sống tả tơi trên đất khách, cũng để cho những thế hệ kế tiếp có thể phát triển, thăng tiến mà không sợ bị phân biệt đối xử hay trừng phạt. Giới trẻ cần có được những dữ kiện chính xác không bị bóp méo.

Mọi người cần phải bỏ quan niệm hạn hẹp đã bị đầu đọc bởi những luận điệu tuyên truyền và giới truyền thông nặng phần thương mại... Đó là những điều dối trá bịa đặt bóp méo lịch sử với mục đích tuyên truyền không hơn không kém. Không một tuyên truyền nào có thể làm lu mờ về những gì đã và đang xảy ra. đất nước đã và đang sống trong bàn tay sắt, bóp méo lịch sử... những người dân chúng ta vẫn đang sống dưới ách thống trị đang hành hạ con người và tàn phá quê hương.
          Trên thực tế, nạn áp bức bất công đã và đang xảy ra không ít ở các nơi. Tuy nhiên, hầu hết nạn nhân đều vì cuộc sống, vì con cái, không muốn "đấu tranh" làm khổ thêm cho gia đình nên thường cố gắng chịu đựng. Họ không biết tự bảo vệ mình và cũng không dám khiếu kiện, cũng có nhiều đoàn trung ương đã tiến hành khảo sát các ở các địa phương được báo chí thường gọi “điểm nóng”. Thế nhưng kết quả khảo sát lại không thành công vì nạn nhân ngại, không chịu nói ra sự thật và rơi vào vòng lẩn quẩn trên chỉ xuống, dưới chỉ lên. Vẫn biết rằng thói quen chịu đựng là đức tính cố hữu của người dân, nhất là đối với nông thôn. Thế nhưng nếu chịu đựng chấp nhận áp bức bất công là đồng lõa với tội ác. Cách tốt nhất là chúng ta nên mạnh dạn bày tỏ với các tổ chức, hội đoàn phi Chính phủ với niềm hy vọng nhỏ nhoi: "nhắc nhở chính quyền Việt Nam có trách nhiệm phải tôn trọng các điều khoản của công ước về quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đã ký kết, cũng như tôn trọng nhân quyền và các quyền căn bản khác của người dân. Và nhắc nhở những người đang sống nhớ tới người đã chết và làm bùng lên niềm Hãnh Diện trong tim của tất cả người Việt Nam dù họ đang ở đâu..."


Các bạn hãy đọc bài viết đó của tôi, nó là sự thật 100%. Nhiều người nghe tôi nói thì nghi ngờ tôi xạo, công an càng nghi hơn, chắc người phỏng vấn cũng nghi thì phải?


DCVOnlineMột câu hỏi về sự kiện được nhiều người quan tâm, là người đang sống ở Saigon anh có nhận định gì về việc Saigon ít có những cuộc biểu tình vào các ngày chủ nhật hơn so với Hà Nội?


Huỳnh Công Thuận: Sài Gòn bị chính quyền chặn từ xa, thứ bảy những người thuộc diện bị lưu ý được chăm sóc kỹ. Chủ nhật thoát được lú ra gần gần khu quận 1 là gặp mấy vòng an ninh, vượt được vòng ngoài cũng bị dính chấu ở vòng trong, đó là đối với những người có thể gây làn sóng. Còn đối với những người chờ tham gia thì cứ (biểu tình ngồi) mòn mỏi đợi chờ.


Các nhân sĩ trí thức Sài Gòn trong đó nhiều cựu quan chức chính quyền có cố gắng lắm cũng chỉ xuất hiện được một lần, còn những người dân thường thì làm được gì?


Tọa đàm, hội thảo về biển đông, về lịch sử nam tiến của dân tộc Việt Nam còn bị dẹp nói gì biểu tình.


DCVOnlineThế thì theo anh, cũng là một người tham gia biểu tình, những cuộc biểu tình như thế có tác dụng gì?


Huỳnh Công Thuận: Theo tôi rất có tác dụng, thứ nhất về phía người dân nhất là giới trẻ (tương lai của đất nước) rõ ràng là tự phát từ lòng yêu nước. Hơn nữa, việc người dân tự biểu lộ lòng yêu nước qua việc biểu tình chống ngoại xâm, rồi bị đàn áp đe dọa thậm chí bắt bớ giam cầm nó giống như những bài học thực hành về quyền công dân. Nếu nghĩ theo một nghĩa thoáng thì đó là những khóa huấn luyện về lòng yêu nước rất tốt.


Thứ hai đối với chính quyền thì trái lại họ làm theo lệnh trên thấy tội nghiệp cho họ.


Hơn nữa theo hiến pháp và pháp luật thì biểu tình là hoàn toàn hợp pháp (không bị cấm), trái lại cấm biểu tình, đàn áp bắt bớ hay gây khó dễ đối với người dân biểu tình là việc làm sai trái. Vừa sai trái với hiến pháp lại vừa sai trái với lương tâm làm người. Vì vậy họ chỉ dùng những biện pháp ném đá giấu tay, hành động lén lút mờ ám bất minh, không dám công khai làm việc quang minh chính đại.


DCVOnlineCứ lấy mốc là từ năm 1979 đến nay đi, đã hơn 30 năm, có khi nào anh thấy mệt mỏi hay nản lòng không?


Huỳnh Công Thuận: Kể từ khi tôi bị đẩy vào con đường phải đấu tranh dai dẳng và không cân sức đã có lần tôi quyết định bỏ tất cả nhưng tôi không thể thoát khỏi số mệnh vì vậy tôi buộc phải tiếp tục đấu tranh.


Tôi nghĩ ở vào hoàn cảnh của tôi, nếu là con người có lý trí có lương tâm thì chắc ai cũng phải làm như tôi.


Quý vị có bao giờ nghĩ rằng ở vào thế kỷ 21 mà ở trong một đất nước được gọi là độc lập tự do hạnh phúc lại có việc “cướp nhà cướp mộ”, chẳng những người sống đã không nơi cư trú mà thậm chí đến người chết cũng không được yên mồ mả.


Nhất là những việc vô lý bất công liên tục tiếp diễn đến với tôi, đây chính là những động cơ thúc đẩy, là những lời nhắc nhở động viên tôi luôn nhớ là mình phải đấu tranh.


DCVOnlineCảm ơn anh Huỳnh Công Thuận đã trả lời DCVOnline, mong anh chóng bình phục để tiếp tục đi trên con đường đã chọn.


Biểu tình chống Trung Quốc năm 2008. Từ trái qua phải: Huỳnh Công Thuận, Phương Thy, Uyên Vũ, Trăng Đêm, Anhbasg, Song Chi, Bùi Chát, Đông A SG.
Nguồn ảnh: Facebook

Thursday, May 05, 2011

Lịch sử VN thế kỷ 20 & Từ sau 30/4/1975


Mấy hôm nay theo dỏi loạt bài phản hồi từ 2 phía về ngày 30/4, tôi rút ra được một kết luận.
Lịch sử VN thế kỷ 20 đã chứng kiến hai cuộc di cư khổng lồ:
·         Năm 1954 Hiệp Định Geneve chia đôi đất nước, cả triệu người đã rời bỏ làng mạc, nhà cửa ruộng vườn di cư vào Nam tìm tự do.
·         Năm 1975, những người chưa từng di cư thì đây là cuộc ra đi không bao giờ quên, còn những người đã một lần trốn chạy cộng sản, lại phải ra đi một lần nữa trong số này có cả thế hệ con cháu của họ.
·         Từ sau 1975 có bao nhiêu người đã vùi thây ngoài biển khơi, bao nhiêu người bỏ mạng trong núi rừng đường bộ. Những vết thương có thể đã lành, niềm đau nỗi nhớ rồi sẽ vào quên lãng. Nhưng tại sao đã mấy mươi năm qua đến những ngày cuối tháng tư người ta vẫn khơi lại nỗi hận niềm đau của dân tộc VN khi một nửa dân tộc VN này mừng thắng một nửa dân tộc VN kia. Tại sao nhà cầm quyền không thể hiện cách khác để đất nước VN thanh bình thịnh vượng, mà không phải có mấy triệu người chết, mấy triệu người phải bỏ xứ ra đi.
·         Sau 1975 thay vì nhìn đất nước Việt Nam như một xứ sở tan nát sau cuộc chiến tranh khốc liệt và dai dẳng, họ chỉ nhìn nó như là sự anh hùng và sự sáng suốt, những khả năng có thể làm được phép lạ. Hiện nay, Đảng cộng sản cứ tiếp tục sống trong thế giới phi thực ấy khi họ khăng khăng khẳng định chỉ có họ mới đủ sức cứu vãn đất nước và một mực từ chối yêu cầu dân chủ hoá chế độ.
·         Kết luận: Ngày 30-4-1975, thực tế rõ ràng chỉ mới thống nhất lãnh thổ, chứ không thống nhất được dân tộc, không thống nhất được lòng dân. Không biết đến bao giờ dân tộc và Tổ quốc Việt Nam mới được thống nhất để tất cả mọi người dân VN được sống trong thanh bình thật sự.

Sunday, January 16, 2011

Saturday, January 15, 2011

Đối thoại với Thủ tướng

Các Hackers hãy suy nghĩ kỹ về việc dùng tài năng của mình phục vụ cho dân tộc mình, thay vì làm công cụ chống lại dân tộc Việt Nam. Mọi người đều yêu quê hương, yêu dân tộc, yêu tổ quốc mình và họ sẵn sàng hy sinh vì dân tộc họ, bởi đó là cái chết có ý nghĩa nhất của một con người. Nhưng trên thế giới này không có chỗ đứng cho tình yêu chế độ. Tình yêu tổ quốc thiêng liêng đã bị người ta lợi dụng làm lệch đường, sai hướng thành tình yêu chế độ một cách tầm thường và vô vị, tại sao người ta lại phải yêu khi nó chỉ là nhằm bảo vệ lợi ích của một nhóm người, khi nó là chế độ cai trị bòn rút tài sản dân tộc cho giai cấp thống trị, trong quá khứ đã từng tạo ra giai cấp thuyền nhân làm chấn động lương tâm con người trên khắp thế giới và hiện đã hình thành một giai cấp mới đó là giai cấp dân oan với những cuộc đấu tranh quyết liệt đã diễn ra trên khắp mọi miền tổ quốc.


Đối thoại với Thủ tướng: 


Thưa Thủ tướng, người dân chúng tôi luôn thấy các biểu ngử ghi “TẤT CẢ VÌ MỤC TIÊU DÂN GIÀU NƯỚC MẠNH, XÃ HỘI CÔNG BẰNG DÂN CHỦ VÀ VĂN MINH” nhưng thực tế thì nạn áp bức bất công vẫn ngang nhiên hoành hành, có người bị tước đoạt toàn bộ tài sản, nhà, đất cùng mồ mả ông bà, hành động này vừa là vi phạm pháp luật vừa trái đạo lý làm người và chúng tôi đã ròng rã theo đuổi khiếu kiện hàng mấy chục năm trời từ địa phương đến trung ương nhưng chẳng những đã không được giải quyết còn bị khủng bố áp bức xóa hộ khẩu tước quyền cư trú, có trường hợp vì quá bức xúc cùng đường phẩn uất có người đã tự thiêu, biểu tình phản đối…

Xin hỏi Thủ tướng có thấu hiểu nổi đau của người dân khi phải sống cảnh ly hương trên chính quê hương mình không?

Còn gì đau xót uất hận hơn khi trong thời khắc thiêng liêng tết đến này phải sống cảnh không nhà cửa không cúng viếng ông bà? và Thủ tướng có biện pháp gì để chấm dứt tệ nạn áp bức bất công này?

Xin hỏi Thủ tướng khi người dân có những bằng chứng mà chắc chắn ai nhìn thấy cũng nhận ra được ngay những sai phạm nghiêm trọng, những điều bất công vô lý khiến cho nạn nhân không thể không khiếu kiện đến cùng, mong được có dịp đối thoại trình bày với các giới chức thẩm quyền nhưng các giới chức thẩm quyền vẫn điềm nhiên tọa thị ngoảnh mặt làm ngơ bỏ mặc không đoái hoài thì người dân phải làm sao?

Thủ tướng có nghĩ rằng cứ để kéo dài mãi đến lúc giọt nước sẽ làm tràn ly khi người dân không thể chịu đựng được nữa rồi sẽ đi đến tình trạng tức nước vỡ bờ không?

Kính thưa Thủ tướng, với niềm tin vào tương lai đất nước dưới sự lãnh đạo của Thủ tướng tôi mong được đối thoại thật sự để trình bày đối chất. Trân trọng

Huỳnh Công Thuận - ĐT: 0983 32 33 36 




Những ngày se lạnh cuối năm luôn mang lại cho tôi những cảm xúc của một niềm đau nỗi nhớ quê hương, trong khi mọi người đang chuẩn bị vui mừng về quê đón tết thì trái lại đối với tôi lại là những ngày cay đắng buồn đau sầu thảm nhất. Sau bao nhiêu năm sống kiếp không nhà, phải sống trong cảnh ly hương trên chính quê hương mình, đối với tôi hai tiếng “về quê” đã không còn! Dù đã cố quên nhưng khốn nạn thay ngày mà người ta đưa ông táo lại là ngày giổ nội tôi, nội tôi mất đúng vào ngày 23 tết năm 1978 – đó cũng là năm cuối cùng anh em tôi được hưởng không khí gia đình ấm áp trong căn nhà do chính tay anh chúng tôi dựng lên trong phần đất hương hỏa của gia tộc họ HUỲNH chúng tôi. Nhớ lại những ngày ấy với những thời khắc cuối năm bên những ngôi mộ tổ tiên gia tộc đã được con cháu tảo mộ chu toàn với khói hương và với sự tưởng nhớ thành kính đối với tổ tiên. Nhưng rồi sau đó thì như cụ Nguyễn Du diễn tả:
 

Người nách thước, kẻ tay đao; Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.

Thắm thoát đã mấy mươi năm từ một thanh niên tràn đầy sức sống và sống có lý tưởng, tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời mình với những nỗi truân chuyên phải liên tục đấu tranh chống áp bức bất công, nhưng chẳng những không kết quả ngược lại còn bị rơi vào những “cuộc chiến” không lối thoát. Tôi đã mất quá nhiều thời gian của đời mình cho việc này, giờ đã bước sang tuổi xế chiều không còn nhiều thời gian nữa nhưng vẫn không biết đến bao giờ mình mới được “về quê”, không biết bao giờ mới được tự do thanh thản thắp những nén hương viếng mộ tổ tiên trong những ngày lễ giổ vì những ngôi mộ của gia tộc chúng tôi hiện đang bị chiếm đoạt…
 
Nội ơi! kính xin hương hồn Nội hãy tha thứ chúng con không thể thắp hương viếng mộ Nội mỗi khi người ta đưa ông táo cũng là ngày giổ của Nội. Nội ơi ! Xin Nội hãy tha thứ chúng con bất lực để Nội đã chết mà vẫn không được yên mồ mả. Khấn nguyện hương hồn tổ tông gia tộc họ HUỲNH phù hộ cho con cháu giải được nỗi oan khuất này để người sống có được nơi cư trú và người chết được yên mồ mả. Mong rằng các thế hệ mai sau sẽ không bao giờ còn phải sống dưới bất kỳ hình thức áp bức bất công phi lý nào.
Đây là một câu chuyện có thật, một câu chuyện không bình thường chút nào đối với số phận nghiệt ngã của một con người với những nỗi truân chuyên trong cuộc đời phải liên tục đấu tranh chống áp bức bất công. Xin tham khảo thêm tại đây:
Đầu năm 2009 anh Huỳnh Công Thế bệnh nặng bệnh viện trả về, trình báo đưa về an táng trong nghĩa trang gia tộc có sự xác nhận của chính quyền địa phương, vào ngày 24 tháng 12 âm lịch tức là một ngày sau ngày giổ nội tôi, thân nhân gia tộc chúng tôi sau bao nhiêu năm mới được cùng nhau thấp hương viếng mộ tổ tiên nhân dịp an táng Huỳnh Công Thế. Có thể nói đây là một thời khắc hiếm hoi và vô cùng quý báu đối với gia tộc họ HUỲNH chúng tôi. Và rồi mấy ngày sau đó chúng tôi phải leo rào để vào gắn mộ bia cho anh Huỳnh Công Thế.
Thiết nghĩ mồ mả không chỉ là tài sản riêng của một gia tộc mà còn là niềm tự hào của cả quốc gia dân tộc. Trong thời chiến tranh loạn lạc, bản thân người sống lo còn không xong, nên không lo cho mồ mả người chết chu toàn là điều có thể chấp nhận được. Ngày nay, đang ở thời bình trị, ổn định thì việc làm trước hết là phải khôi phục lại truyền thống văn hoá dân tộc lâu đời đã bị xâm hóa nghiêm trọng sau những thăng trầm của đất nước. Giữ gìn và bảo quản cúng viếng mồ mả tổ tiên là giử cho con cháu đời sau một truyền thống văn hóa đạo hiếu “uống nước nhớ nguồn” của dân tộc Việt Nam.
Hiện con cháu gia tộc họ HUỲNH chúng tôi không được quyền giữ gìn bảo quản cúng viếng mồ mả tổ tiên nằm trong phần đất hương hỏa của gia tộc chúng tôi nhưng tôi vẫn cố gắng lưu truyền gìn giử được gia phả của gia tộc mình trên phần đất ảo. Những người con đi xa, nếu bị thất lạc thông tin về gia tộc họ HUỲNH có thể dễ dàng tìm lại được nguồn cội của mình trên website Việt Nam gia phả tại đây:
Người Việt Nam chúng ta có câu: “Sống cái nhà – Thác cái mồ” nhưng với những gì đã xảy ra đối với tôi và gia tộc tôi, cả với người sống lẫn người chết quả thực là đã quá sức chịu đựng!. Thiết nghĩ cướp nhà người sống và nhất là cướp mộ người chết là một trọng tội cần phải được trừng trị một cách thật nghiêm khắc. Tôi luôn tin tưởng rằng: quyền bảo quản giử gìn mồ mả tổ tiên trong phần đất hương hỏa của gia tộc họ “HUỲNH” rồi thế nào cũng trở về với con cháu họ HUỲNH chúng tôi và khi đó tôi sẽ vô cùng mãn nguyện.
Và khi nhìn lại “đoạn trường truân chuyên” trong suốt bao nhiêu năm qua dường như có giọt lệ nào, không chảy xuống mà chảy ngược vào tim tôi, lăn mãi, và lăn mãi… Người ta có thể tách quê hương ra khỏi con người nhưng không thể tách niềm đau nỗi nhớ quê hương ra khỏi tâm hồn họ.
Những ngày cuối năm 2010
HUỲNH CÔNG THUẬN
ĐT: 0983323336 – Email: huynhcongthuan@gmail.com